Kinh Bát Đại Nhân Giác
Thích Trí Siêu dịch
Là đệ
tử Phật,
Ngày
đêm thường nhớ
Chí
thành tụng niệm,
Tám điều giác ngộ,
Của bậc Đại nhân.
Giác
ngộ thứ nhất:
Thế gian vô thường
Quốc độ nguy biến
Bốn
đại khổ không,
Năm ấm
vô ngã.
Sanh
diệt biến đổi,
Giả dối
vô chủ.
Tâm là
nguồn ác
Thân là
rừng tội
Quán
sát như thế
Lìa dần
sanh tử.
Giác
ngộ thứ hai:
Muốn
nhiều là khố.
Sanh tử nhọc
nhằn,
Do từ
tham dục.
Bớt
lòng tham dục
Thân
tâm tự tại.
Giác
ngộ thứ ba:
Tâm
không biết đủ
Có rồi muốn thêm,
Tăng
trưởng tội ác
Bồ-tát
không thế,
Thường
nhớ biết đủ
An bần
giữ đạo
Chỉ lấy
trí tuệ,
Làm thành sự nghiệp.
Giác ngộ thứ tư:
Biếng nhác đọa lạc
Thường tu tinh tấn
Dẹp trừ phiền não
Hàng phục bốn ma
Thoát ngục ấm giới.
Giác ngộ thứ năm:
Do vì ngu si,
Nên bị sinh tử.
Bồ-tát thường nhớ,
Học rộng nghe nhiều
Tăng trưởng trí tuệ,
Thành tựu biện tài
Giáo hóa tất cả,
Được đại lợi lạc.
Giác
ngộ thứ sáu:
Nghèo
khổ hay oán
Ác
duyên ràng buộc,
Bồ-tát
bố thí
Oán
thân bình đẳng
Không
nhớ thù xưa
Không
ghét người ác.
Giác
ngộ thứ bảy:
Năm dục
chính là
Nguồn gốc tội lỗi.
Tuy
sống ở đời
Mà lòng
không nhiễm.
Thường
nhớ bình bát
Ba y cà sa.
Chí
nguyện xuất gia,
Giữ đạo
trong sạch
Phạm hạnh
cao xa
Thương
yêu mọi loài.
Giác ngộ thứ tám:
Sinh tử thiêu đốt
Khổ não không lường,
Cho nên bồ tát,
Phát tâm đại thừa,
Cứu độ tất cả.
Nguyện thay chúng sinh,
Chịu vô lượng khổ
Để cho chúng sinh
Cứu cánh an lạc.
Tám
điều trên đây
Chư Phật bồ tát,
Các bậc đại nhân
Đã được giác ngộ.
Tinh
tấn hành đạo
Từ bi
trí tuệ
Nương
thuyền pháp thân
Đến
bờ Niết bàn
Trở
lại sinh tử
Độ
thoát chúng sinh.
Lấy
tám điều này
Mở
đường khai lối,
Khiến cho chúng sinh
Thoát
sinh tử khổ
Xa lìa năm dục
Tu
theo thánh đạo.
Nếu
là Phật tử
Với
tám điều này
Thường nhớ tụng niệm
Diệt
vô lượng tội
Tiến đến bồ đề,
Sớm thành chánh giác
Chấm dứt sinh tử
Thường trụ an lạc.
|